Truyện này đã được in sách và xuất bản tại Việt Nam. Cái làm Hoa Ban thấy khó tin là do NXB Văn Học in ấn. Thông thường, các loại sách tiểu thuyết về tình yêu như ngôn tình Trung Quốc (cả loại chuyên nghiệp và loại văn học mạng) hay các truyện phương Tây đoạt giải Romance Writer, Internatinal Bestseller, v.v… đều do các công ty phát hành sách tư nhân mua bản quyền (Nhã Nam, Chibooks, Quảng Văn,..). Bởi vì thể loại này là sách giải trí, được giới trẻ ưa chuộng, hứa hẹn doanh thu lớn.
Yêu đôi môi em được NXB Văn Học phát hành, mình rất nghi ngờ điều này. Cũng chính vì thế mà Hoa Ban quyết định đọc thử. Nói làm sao nhỉ? Câu chuyện có đầy đủ những cách thức của phim Hàn quốc và văn học lãng mạn kinh điển. Một chuyện tình hoàng tử và nàng lọ lem, một cục diện khó xử giữa “người yêu” và “người phải cưới”, cấm cản của gia đình, hận thù ghen tuông tranh đoạt, tình yêu bất chấp tính mạng và sự nghiệp, v.v…
Lời văn trong truyện theo mình thấy thì chẳng có giá trị văn học gì cả. Chỉ là kể và tả thông thường, nói năng suông đuột, không màu mè kiểu cách nhưng nói tới đâu thì hình dung rõ ràng tới đó, tự nhiên và có sức tái hiện y như đang xem một bộ phim. Cái này gọi là sức mạnh của sự đơn giản. Có chăng thì truyện tốt ở chỗ phân tích hoàn cảnh, chỉ ra cục diện rõ ràng yêu ghét ra sao, vướng víu thế nào, mâu thuẫn trong nội tâm cũng diễn đạt khá tốt nhưng không quá sâu sắc.
Truyện có thoại rất nhiều, tính cách của nhân vật cũng thể hiện qua điều họ nói. Về cái mặt đối thoại thì nhân vật trong truyện rất “thật tình”, chửi là chửi thẳng. Người dịch cũng không né tránh những câu kiểu như “Con mẹ nó!”, “con đàn bà chết tiệt”, “mẹ kiếp”, “khốn nạn”, … @.@ Nhờ những khẩu ngữ có phần suồng sã này mà lời thoại có vẻ chân thật, tự nhiên hơn kiểu nhân vật mở miệng là văn chương bay bướm y như thi nhân, thi sĩ.
Nội dung truyện thì không có gì mới mẻ, chỉ là kiểu tình yêu oan gia ngõ hẹp, bạch mã hoàng tử, cô gái “cỏ dại” mãnh mẽ kiên cường, cộng thêm một lô các tình tiết rất Hàn Quốc. Dù rằng thoại có vẻ thô thiển nhưng truyện không có H văn, chỉ có loại H văn trá hình. Tất cả dừng lại ở ôm ấp, nắm tay, hôn hít. Bed sence chú trọng ánh mắt, vẻ mặt và lời nói, không “làm thịt” khủng khiếp như dì Tâm, cũng không quằn quại xúc cảm như thiếm Đình (==)
Hầu hết câu truyện khá là vui nhộn, mạch truyện không bao giờ đứng yên mà luôn dồn dập ào ạt. Tình tiết gây cấn, biến chuyển liên tục, bất ngờ. Qúa trình nam chính theo đuổi nữ chính tương đối hài hước và bất bình thường. Họ gặp nhau là khắc khẩu, nam nữ đều cường, không ai nhịn ai, thậm chí còn đánh nhau sức đầu mẻ trán. ^^ Đối thoại tuy nhiều nhưng đều là loại thông minh, không gây cảm giác thừa thải mà tạo thêm thú vị. Nói rằng truyện mô tuýp cũ nhưng lại không nhàm chán vì tính cách của nhân vật sôi nổi, cũng không tạo ra một chuyện tình lâm ly bi đát, sướt mướt ủy mị.
Truyện này đọc với tâm trạng khá thoải mái, có cao trào kích thích nhưng không mãnh liệt tới ép tim. Tuy câu truyện rất thông thường mà làm ta thấy rạo rực vì nó gợi lại một thứ tình yêu đi liền với tuổi trẻ, nhiệt huyết, đam mê. Tình yêu ở đây chẳng cần thần thánh hóa như một giai thoại khắc cốt ghi tâm, mà chỉ đơn giản là một người đàn ông và một người phụ nữ thích nhau, cái “thích” đi liền với ngoại hình, tính cách, không tách rời sẻ chia và dục vọng. Đôi khi tình cảm nam nữ chỉ đơn giản là họ có điểm thu hút nhau, va chạm nhau trong một tình huống đặt biệt và thần Cupid lười nhát bắn một mũi tên lệch hướng vô tình tạo nên duyên phận.
Nói về nhân vật thì cả Lâm Nam Vũ và Lạc Tiểu Phàm đều được xây dựng khá tốt. Nhất là nam chính Lâm Nam Vũ có sự chuyển biến trong tính cách, là kết quả của quá trình được tình yêu rèn giũa. Con người này cực kì đơn giản, cảm xúc thể hiện rõ ràng. Chán ghét thì vứt bỏ không thương tiếc, hứng thú thì lập tức theo đuổi, bị thách thức sẽ tức giận tiếp chiêu, đến lúc thực sự yêu thì mãnh liệt đến cùng, bất chấp tất cả. Anh ấy chẳng bao giờ ra vẻ, cũng không thèm giả dối che đậy khuyết điểm của mình. Đối với anh ta, cái xấu cũng làm nên phong cách.
Lâm Nam Vũ đa tình, phong lưu và còn tự hào vì cái danh đào hoa của mình. Anh có tiền thì không ngại dùng tiền mua vui, không ngại dùng tiền để giảm bớt chướng ngại phát sinh trong cuộc sống. Anh biết hưởng thụ và biết lao động, không đối xử tàn ác bất công với ai, rất rõ nguyên tắc “có qua có lại” và càng thực dụng đối với tính chất của đồng tiền. Người như Lâm Nam Vũ bây giờ không hề hiếm, xã hội vẫn đầy rẫy những thanh niên sống buông thả và thoải mái trong cuộc sống họ lựa chọn.
Khi đó, nụ hôn, lời ngọt ngào, ánh mắt, nét cười đều đem tới niềm vui nhưng không có niềm vui nào ở lại quá lâu hay có thể chạm tới con tim. Tất cả chỉ thay đổi khi mà Lâm Nam Vũ không thể dùng tiền để mua một người con gái, không thể dùng bề ngoài để khống chế trái tim của nàng. Chính sự khác biệt và sự bất lực của những thứ anh tưởng là lợi thế khiến Lâm Nam Vũ càng bị hút vào hố tình với Lạc Tiểu Phàm.
Cô gái Tiểu Phàm cũng cùng một dạng với Lâm Nam Vũ. Cô quý trọng bản thân, xem tiền là công cụ chứ không phải mục đích. Vì từng bị bỏ rơi, từng bị phản bội mà cô hay lo được lo mất. Cô dùng sự ranh mãnh và hung tợn để lẫn tránh Lâm Nam Vũ nhưng không ngờ anh chàng này đã quen được phụ nữ theo đuổi chiều chuộng mà cảm thấy cô mới mẻ.
Rồi giống như con gấu không màng những vật thể đứng yên mà chỉ theo đuổi những thứ di động. Nàng càng chạy anh càng đuổi, nàng đánh nàng mắng anh càng hăm hở mà lao vào. Tình yêu của họ chỉ đơn giản như thế thôi, sôi động mà kì quặc!
Tóm lại đây là câu truyện giải trí tốt, mỗi ngày đọc 1 chút cũng khá thú vị. Truyện cũng chẳng dài, từ ngữ đơn giản, lý luận bình thường, không tốn chất xám mà cũng không quấy nhiễu trái tim của bạn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét