Cái truyện này khá là dài, 81 chương. Lý do vì sao 81 chương thì tác giả bảo rằng: 9 nhân 9 là 81. Hết! =))
Phong Tử tiểu thư – còn có biệt danh “tiểu thư Điên” đích thực là có hơi điên. Chị này viết văn án với mục đích: không để ai hiểu =)) Nhưng mà viết chính văn thì vẫn có khả năng xếp chữ theo thứ tự, ngôn ngữ sử dụng là loại có trên địa cầu. Vì lẽ đó mà chúng ta mới đọc được truyện của bà này (==)
Gả cho Lâm An Thâm là một cuốn ngôn tình không thể nào “ngôn tình” hơn. Lý do?
Nhân vật của truyện giống siêu nhân, không thể nào tồn tại ở ngoài đời.
Lởn mợn ơiiiiiiiiiiii là lởn mợn ….**…
Nếu nói Man Cô nhi là cái hủ mật thì Gả cho Lâm An Thâm là một… đại dương đầy mật. Đọc truyện này có cảm giác như vừa uống thuốc ngủ, chất lượng ru ngủ đạt ISO9001. Nó khiến người ta cứ muốn nằm mộng mãi không thức giấc, cam nguyện chết chìm, tắt thở trong cái biển mật mới thôi.
Truyện này phần lớn là thoại và diễn tả tâm lý. Thoại của đôi nhân vật chính nói cho sang mới dùng chữ “thoại”, nói chính xác là “độc thoại”. Mô hình chung là thế này:
Giản Lộ (nữ chính): ABCXYZ.
Lâm An Thâm (nam chính): ….
Giản Lộ: AABBCCXXYYZZ.
Lâm An Thâm: …..
Giản Lộ: @#$%&* Damnnnn!!!!
Lâm An Thâm: ….
Nói tóm lại là dù chị Lộ nhà mình có nói cái gì thì anh Lâm vẫn thủy chung “…” Thoại của 2 người này thường là biến thái như vậy, về sau mới đỡ một chút nhưng mà vẫn rất dễ thương và buồn cười.
Mỗi chương truyện đều kết thúc bằng một câu: “Lâm An Thâm nói:” Nói cái gì thì tùy chương. Cả cái văn án ngoài hành tinh của bà Điên cũng kết lại bằng câu: “Lâm An Thâm nói: Làm bạn gái anh đi.” (vô duyên hết biết, chưa vô truyện mà chỏng gọng vậy đó!?) Thực chất thì mỗi cái “Lâm An Thâm Nói:” đều là điềm báo cho chương tiếp theo. Cách viết của tác giả hơi khùng khùng một chút mà cũng khác lạ.
Nói về nội dung thì truyện không quá rắc rối.
Chuyện kể, ngày xửa ngày xưa, xưa thiệt là xưa… có một cậu bé tên là Lâm An Thâm, sinh ra đã là một thiên tài hội họa, tâm lý phát triển sớm nên cứ như ông cụ non. Mới tiểu học mà đã “yêu” cô nhóc Giản Lộ. Người ta còn chưa biết đọc hết bảng chữ cái đã bị “Lâm ông cụ” để ý yêu thầm. Lâm cụ bị tự kỷ, sống khép mình, anti cả ông bà cha mẹ, chỉ quan tâm tới bé Lộ mà thôi. Tiếc là bé nhà ta từ nhỏ đã có thanh mai trúc mã Đỗ Trung, thời niên thiếu cũng chỉ yêu một mình Đỗ Trung, không hề để ý có một cậu nhóc luôn âm thầm theo dõi mình. Cậu nhóc đó bệnh ngày một nặng, ngày càng trầm uất, không để ai tới gần.
Cứ như vậy, Lâm cụ ôm theo bóng hình bé Lộ mà lớn lên, thành một anh chàng lãnh đạm, lúc nào cũng một mình. Một mình một lối đi, một mình một công việc… Nếu bé Lộ tới già không phát hiện ra thì cụ Lâm cũng sẽ yêu thầm cô ấy tới già!
May là có một ngày Đỗ Trung rời xa cô, đi tìm sự nghiệp. Giản Lộ tình cờ được phỏng vấn cho chức vị trợ lý Tổng giám đốc của tập đoàn kiến trúc-xây dựng Trọng Mộc. Cái buổi phỏng vấn hai mắt nhìn nhau, vị chủ khảo nhìn lý lịch rồi không mở miệng nói gì, chính thức bước ra khỏi phòng.
Kể từ đó bé Lộ và Lâm cụ hai đường song song tìm thấy được giao điểm ở vô cực.
Giản Lộ không biết sao tự nhiên mình thành bạn gái của Lâm An Thâm.
Cô cũng không biết sao tự nhiên mình yêu Lâm An Thâm
Và cô càng không ngờ mình lại gả cho Lâm An Thâm.
Từng chút một bí mật được bật mí. Giản Lộ đã gục khóc trong căn phòng ngập tràn những bức họa mà anh vẽ cô. Khi Giản Lộ còn bé tí, đeo cặp tới trường, khi cô tập xe đạp, khi cô cười, khi cô nói,… mọi khoảnh khắc trưởng thành của cô đều có một Lâm An Thâm núp trong khoảng tối mà lặng lẽ ghi lại. Giản Lộ nào có hay tất cả mọi người trong Lâm thị từ ông nội tới bố mẹ Lâm An Thâm đều biết cô từ nhỏ, biết qua những lần cũng Lâm An Thâm quan sát từ xa, hoặc biết qua hàng trăm bức tranh anh đã họa.
Giản Lộ gả cho Lâm An Thâm, coi như đã bước hai chân vào biển mật này. Ảnh hưởng của cô tới chồng quá lớn, trực tiếp tác động vào bệnh tâm lý của anh. Lâm An Thâm yêu đến mức tiêu cực. Anh có thể dùng tiền lực và thủ đoạn để trừ khử bất cứ gả đàn ông nào vô tình hay hữu tình đứng gần vợ của anh.
Nếu anh là kẻ nghiện, em sẽ là trùm buôn ma túy lớn nhất thế giới.
Tình cảm của họ quá khăng khít, ngọt tới ngộp thở (bạn đọc hãy chuẩn bị bình oxi trước khi xem) Truyện này chỉ để giải trí thôi nhé, coi như đi relax tắm suối mật ong dưỡng da ^^ Truyện viết xoay quanh Giản – Lâm, mờ nhạt các vấn đề khác, lỗ hỏng nhiều vô số kể, phi lý đếm hoài không xuể. Nhưng lại không sến chút nào, cũng không đem lại cảm giác hời hợt ỡm ờ như kiểu mì ăn liền. Tinh thần chung của cả bộ nằm ở tựa đề: Gả cho Lâm An Thâm
Nếu giây tiếp theo sinh mệnh sẽ tắt, Thượng đế hỏi: Cả đời này điều hạnh phúc nhất là gì?
Giản Lộ sẽ không do dự trả lời:
Gả cho Lâm An Thâm!
Thượng đế hỏi lại: Chuyện không hối hận nhất là gì?
Giản Lộ vẫn không cần suy nghĩ mà trả lời như lần trước:
Gả cho Lâm An Thâm –!
Nguyện vọng kiếp sau là gì?
Gả, cho, Lâm An Thâm –!!
(=.=) ờ là vậy đó! Review tới đây là hết, cảm ơn mọi người đã đọc, truyện hơi điên nên review cũng khá điên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét