Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

[Review] Ngâm vịnh phong ca – Mạch Thượng Lê Hoa

Viết review này, Hoaban chỉ muốn nói đơn giản như sau: “Một truyện 50 chương xuất sắc!”
Về bản chất, có thể xếp nó vào thể Xuyên không. Dựa trên nền tảng là truyện xuyên không, Mạch Thượng Lê Hoa đã tạo ra sự kết hợp hài hòa giữa tình cảm, quân sự, chính trị, huyền huyễn, kiếm hiệp. Tất cả đều mang ý nghĩa bổ sung cho nhau, khiến nội dung truyện phong phú, ly kì và luôn cuốn hút.
Điều mà Hoa Ban thích nhất trong bộ Ngâm vịnh phong ca chính là lối hành văn. Tuy chỉ là truyện edit nhưng văn phong quá tuyệt, quá mượt, rất có màu sắc văn học chứ không qua loa hời hợt như nhiều tác phẩm khác. Toàn bộ câu chuyện giống như một bản sử thi của chủ nghĩa anh hùng-lãng mạn. Điều này chắc chắn phải cảm ơn sự nhọc công và tâm huyết của bạn editor ebook này ^^
Câu truyện khá chú trọng vào bối cảnh, xây dựng không gian có nghệ thuật. Chỉ bằng đôi dòng so sánh, tả thực hay ước lệ tượng trưng mà tác giả đã phát họa ra một khung cảnh có màu sắc, đường nét, sống động rõ ràng. Đây là điều ít người làm được, nó có phần phụ thuộc vào năng lực bẩm sinh, cho thấy khả năng chọn lọc từ ngữ và sức mạnh diễn đạt. Giống như bạn mất một bài văn để tả vẻ đẹp một người, một sự việc trong khi tác giả lại thâu tóm trong vỏn vẹn 3 câu đã bộc lộ cái thần cốt lõi. Đây chính là điểm mạnh lớn nhất của truyện!
Một điều nữa là ở cái chất lãng mạn rất thi sĩ. Nói là sự lãng mạn hoành tráng, phô trương cũng đúng và sự lãng mạn nhẹ nhàng, ẩn ý cũng không sai. Truyện dường như không có ngược chỉ có sủng, sủng và sủng. Cái sự sủng hạnh liên tiếp này không hề sến mà là ngọt liệm từ đầu tới cuối, mang chiều hướng nội tâm và sâu sắc, khiến người ngồi đọc cũng thấy run rẫy theo, ghen tị chết đi sống lại với bạn nữ chính.
Xét về nội dung, truyện này thực sự có đầu tư. Nó vẽ ra cục diện chính trị của một đất nước, mô tả xác xao cuộc chiến chống ngoại xâm hoành tránh của hoàng triều Ngâm Phong, nói về những ẩn tình trong giới giang hồ, những mưu mô lắc léo của con người có bộ não lớn và nhất là thiên tình sử mê hoặc lòng người giữa một Nữ Đế và một Nhiếp chính Vương.
Đối với những diễn biến trong truyện, người viết dàn dựng khá công phu, chu toàn và tương đối phức tạp để thể hiện sự đa chiều, thâm sâu của nền chính trị. Nhưng ngược lại, đối với chuyện tình cảm, ân oán của nhân vật chính, người viết lại tháo gỡ rất ư nhẹ nhàng, có thể nói là “nhẹ tựa lông hồng”. Không có quá nhiều tổn thương, đau khổ, dằn vặt. Chính vì thế mà Hoa Ban cảm thấy cả nam nữ chính đều là những con người lý trí và biết quý trọng hạnh phúc. Họ có cái nhìn thoáng đạt, luôn biết lắng nghe con tim, luôn nhận thức rõ ràng tình cảm bản thân để có thể bỏ qua những điều nhỏ nhặt, có thể tha thứ và khoan dung. Nhờ đó mà họ có được cuộc sống hạnh phúc viên mãn. Đọc truyện này đôi lúc còn khiến mình có cảm giác đang xemĐạo tình phiên bản cổ đại ^^
Về cái khoảng H văn thì… *liếm liếm môi*… nói chung là không chê vào đâu. Tác giả này viết về sex giống như đang tả một đôi vũ công trên sàn diễn, rất có nghệ thuật và cũng rất “thơ”
Đó là mình đang nói về Dạ Nguyệt Sắc và Tiêu Lăng Thiên.
Hai con người này sinh ra đã được định sẽ là kẻ thù của nhau. Nàng là một nữ đế ngồi trên ngai vị cao với vai trò con búp bê trong khi mọi quyền hành thuộc về Nhiếp chính vương Tiêu Lăng Thiên. Bao giờ cũng thế, trên đất Ngâm Phong này, hoàng đế mãi mãi là họ Dạ mà nhiếp chính vương muôn đời là họ Tiêu. Họ Tiêu không bao giờ có mưu đồ chiếm ngôi nhưng cũng không bao giờ buông tha cho việc đùa bỡn, khống chế con cháu họ Dạ.
Vì sao ư? Cái này phải kể ngược về 200 năm quá khứ, về một chuyện tình nông nổi mà ông cha hai dòng họ gây ra.
Kết quả của câu chuyện xa xưa này chính là sự ràng buộc về máu giữa hai dòng họ. Một bên là vật chủ nhưng yếu ớt không sức kháng cự, một bên là vật kí sinh nhưng hùng mạnh, toàn quyền. Thế nhưng vật kí sinh mãi mãi vẫn là kí sinh, không bao giờ xa rời vật chủ vì đó nguồn sống của nó.
Dạ Nguyệt Sắc và Tiêu Lăng Thiên bị buộc chặt vào nhau trong cái quan hệ éo le đó. Cách đây không lâu, vua và hoàng hậu vừa mới sinh một công chúa đã bị sát hại. Nàng công chúa 3 tuổi hiển nhiên làm nữ vương, trong khi hậu duệ duy nhất của Tiêu thị 17 tuổi hiển nhiên là Nhiếp chính.
Chuyện vua và hậu qua đời sớm để lại một đứa nhỏ còn mang tả lót là quá quen thuộc, liên tiếp nhiều đời đều như thế. Đứa trẻ đó khi vừa đủ tuổi đảm đương triều chính và vừa lập gia đình có hậu duệ thì lập tức “bạo bệnh qua đời”. Cứ như vậy 200 năm nay, ấu chúa này nối ngôi ấu chúa kia không tí quyền hành, nhiếp chính này rồi tới nhiếp chính kia thâu tóm thiên hạ trong tay.
Nhưng vì sao họ mãi là nhiếp chính mà không tiến hành đoạt vị, chuyện này đâu có khó khăn gì?
Câu trả lời chỉ có người trong cuộc mới biết.
Từ lúc nàng công chúa chào đời, Tiêu Lăng Thiên đã mang trách nhiệm giám sát. 17 tuổi làm nhiếp chính vương, lặng lẽ dẹp sạch bè phái phản nghịch, không tiếc máu tươi mạng người… Tiêu Lăng Thiên là một kẻ thâm sâu khó lường.
Đối với nữ vương, nhiều năm nay hắn vẫn xem như con rối, chỉ khinh thường và đùa bỡn.
Hẳn chỉ chờ nàng tới tuổi cặp kê, lấy một người chồng, sinh một đứa con, sẽ lập tức kết liệu đời nàng để đứa nhỏ kia tiếp tục làm vua.
Nhưng kế hoạch này đã bị đỗ vỡ từ khi nữ vương tỉnh lại sau ba ngày ngất xỉu không rõ nguyên do. Nàng không còn là cô bé 13 tuổi hay sợ sệt và khóc nhè như trước nữa. Cặp mắt trong veo kia dám nhìn thẳng vào hắn, đối chất với hắn…
Cũng tốt, đời sẽ bớt vô vị!
Hắn chờ xem rốt cuộc đứa nhỏ này đang giở trò quỷ gì.
Thế nhưng số trời đã định hắn sẽ phải can tâm tình nguyện trao trọn con tim cho cô bé này. Từng ngày một nàng càng trưởng thành, càng xinh đẹp, càng khiến hắn rung động… cuối cùng Nhiếp chính vương lạnh lùng đã hoàn toàn sa lưới tình, đem trao hết thể xác, tâm hồn và cả giang sơn cho Nữ Chúa.
Bắt đầu từ đây, mục tiêu của hắn đã thay đổi. Hắn không còn trả thù nhà họ Dạ mà sẽ hết lòng yêu nàng như sinh mệnh, gây dựng một đế chế hùng mạnh, dâng cả vương quốc cho Nữ thần của hắn bằng hai tay.
Trong mắt dân chúng, quần thần, Nhiếp chính vương là máu lạnh, là đáng sợ, là quyền lực, là bầu trời, là mặt đất của họ
Nhưng trong mắt hắn, Nguyệt Sắc là thế giới, là tối cao, là điều huyền diệu nhất.
Hắn vì nàng mà hao tâm khổ tứ. Hắn vì nàng mà bọc bạch hết mọi bí mật. Quyền thế hắn thâu tóm và gầy dựng bao nhiêu năm nay giờ chỉ để bảo vệ nàng, chở che cho nàng.
Xuyên suốt câu chuyện là cuộc hành trình của Dạ Nguyệt Sắc trong tình yêu và thân phận quân vương. Dù nàng đang ở hoàng cung, đang ở sa trường, đang lưu lạc nhân gian hay đang bị bắt cóc tới nơi xa lạ, Nguyệt Sắc mãi mãi nằm trong tầm bảo vệ của người đó, chưa bao giờ dám sơ hở, chưa bao giờ để nàng bị tổn thương…
Tình yêu như thế, ở đâu mới có?
Câu trả lời là ở trong “Ngâm vịnh phong ca

Không có nhận xét nào: