TRĂNG LẠNH NHƯ SƯƠNG
Nguyên tác: Lãnh nguyệt như sương
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Thể loại: Ngôn tình cổ đại, SE.
Tình trạng sáng tác: Hoàn
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Thể loại: Ngôn tình cổ đại, SE.
Tình trạng sáng tác: Hoàn
Tết Nguyên Tiêu năm ấy, trong thành náo nhiệt, nam thanh nữ tú đều háo hức hẹn nhau đi thưởng trăng ngắm đèn, chỉ mình nàng bị cha phạt cấm túc do phạm gia quy, nửa chừng cầm lòng không đặng, bèn thay nam trang, lẻn ra ngoài một mình uống rượu thưởng mai dưới mái hiên Bạn Hương Các.
Bỗng có tiếng tiếp lời thơ nàng vừa ngâm, tiếng vừa dứt, người liền bước vào. “Một công tử anh tuấn khôi ngô, ăn vận trang nhã thong dong bước vào. Mày kiếm mắt sáng, toàn thân toát lên vẻ phong lưu văn nhã như ngọc, đôi con ngươi đen thẳm hun hút tựa bóng đêm, khiến cho người ta đắm đuối.”
Suốt hai canh giờ trò chuyện, cả hai đều nhận ra, rằng “thì ra trên đời còn có người, có thể cùng mình kết bầu tri kỷ, […] cùng tâm đầu ý hợp, vui cùng vui, lòng thấu hiểu lòng.”
Suốt hai canh giờ trò chuyện, cả hai đều nhận ra, rằng “thì ra trên đời còn có người, có thể cùng mình kết bầu tri kỷ, […] cùng tâm đầu ý hợp, vui cùng vui, lòng thấu hiểu lòng.”
Trước khi lưu luyến tạm biệt, chàng hỏi tên nàng.
“Ngày đó ta sinh ra, ánh trăng chảy tràn trên đất tựa thanh sương, cho nên tên của ta… tên của ta…” Vì xấu hổ mà giọng nàng ngày càng nhỏ, lí nhí như muỗi kêu.
“Ta đã biết”. Chỉ ba chữ ấy, kèm theo thanh đoản kiếm một mặt khắc “Sống chết ngàn xa”, mặt kia “Cùng người thề nguyện”, nàng đã tin rằng chàng thực sự thấu hiểu lòng nàng, dù chẳng cần nhiều lời. Nàng tin rằng, chàng nhất định sẽ đến cầu thân, nhất định sẽ đến với nàng.
~~~~~
Ngay mùa xuân năm ấy, Tứ hoàng tử Định Thuần quỳ trọn nửa ngày tại điện Dục Thanh, cầu xin Hoàng thượng ban hôn.
Ban cho chàng mối nhân duyên với Lục tỷ của nàng, tự Lâm Nguyệt.
Quả đúng là tạo hoá trêu ngươi. Tưởng chừng như tâm đầu ý hợp đến vậy, rốt cuộc đến lúc mấu chốt nhất, lại là hiểu lầm.
Như Sương bé nhỏ cứ chờ, chờ mãi mà chẳng thấy chàng đến, cho đến ngày kinh hoàng ấy, chỉ một đạo thánh chỉ đã tước đoạt hơn trăm mạng sống trên dưới nhà họ Mộ. Cha chết, mẹ chết, anh chị chết. Đứa em bé nhất bị đày đi biên ngoại. Nàng sống không bằng chết, trải qua bao sóng gió, trong lòng chỉ nuôi ý định báo thù nhà.
~~~~~
Nàng hẳn đã ngàn vạn lần tưởng tượng ra cảnh gặp lại, nhưng chắc chưa bao giờ nghĩ lại rơi vào sự thể trớ trêu như lúc này.
Là Hoàng Thượng.
Là Tứ gia năm xưa, là Định Thuần.
Là người một nét bút giáng xuống đã cướp đi cả gia đình nàng.
Nàng nào biết gì về cái tên ấy, cũng như chức vị kia?
“Làm sao có thể là chàng? Làm sao có thể là chàng? Thế nhưng đúng thực là chàng!”
“Giết hắn! Nhưng làm sao mà giết được hắn! Chẳng sợ tan xương nát thịt, nhưng làm sao mà giết được hắn?!”
Trong lòng nàng có gì đó lách tách rạn vỡ. Hai bàn tay bé nhỏ điên cuồng đánh vào lồng ngực rắn chắc ấy, hàm răng nghiến mạnh vào long bào, vào cánh tay đang ghì chặt lấy nàng, như trút hết bao nỗi chờ đợi, nhớ nhung, oán hận bấy lâu nay.
Vậy nhưng chàng không biết. Chàng vẫn không biết.
Chỉ vì dung nhan nàng chín phần giống với người chị đã mất kia, vị Hoàng quý phi duy nhất của chàng.
Chàng “biết rõ đây là bùa mê, là độc dược, sợ rằng thịt nát xương tan, cũng không cách nào cưỡng lại được, cứ như vậy mà nuốt vào.” Chỉ vì một lòng si mê người con gái cùng mình trò chuyện dưới trăng Nguyên Tiêu năm nào.
Một thoáng nghi ngờ lúc luận bàn về Đề Diệp từ trên Đại Phật tự lúc ấy, chưa đủ để chàng nhận ra.
Rốt cuộc nàng và Lục tỷ, ai là cái bóng của ai đây?
Mãi cho đến khi chứng kiến chính thanh đoản kiếm năm nào cắm thẳng vào lồng ngực mình, chàng mới vỡ lẽ.
“Sống chết ngàn xa
Cùng người thề nguyện.”
Cùng người thề nguyện.”
“Là nàng?”
“Là ta, ta vẫn luôn luôn chờ, nhưng không chờ được chàng.”
“Ngày đó ta sinh ra, ánh trăng rơi đầy mặt đất tựa thanh sương, cho nên tên của ta là Như Sương.”
Tất cả đã quá muộn rồi.
Nàng không buông xuống được, món nợ máu của hơn trăm mạng sống trên dưới nhà họ Mộ.
Chàng đã từng hỏi "Ta chỉ muốn biết, ngần ấy thời gian đến nay, lẽ nào một nửa điểm thật lòng nàng cũng không hề có?" Khi ấy, nàng đã không đáp.
Làm sao mà không thật lòng cho được? Những năm tháng đầy mơ mộng, nhớ nhung, ngóng trông chàng đến mà chẳng hề thấy đâu. Câu rên rỉ yếu ớt "Định Thuần, ta muốn chàng ở đây..." rồi lại "Định Thuần, thiếp xin lỗi chàng" kia, chẳng thể nào mà giả được.
Tổn thương người bao nhiêu, ngược lại cũng làm tổn thương chính mình bấy nhiêu. Nhìn gương mặt chàng dần tái nhợt vì mất máu mà vẫn khẽ nở nụ cười, thì thầm gọi “Như Sương”, tay siết chặt tay nàng, “một giọt nước mắt thật lớn, chậm rãi trào ra nơi khoé mắt”, nàng rốt cuộc cũng oà khóc.
Cho đến lúc cuối cùng, tay chàng đã buông lơi, mắt dần khép lại, gương mặt vẫn sạch sẽ không vương một vết máu, thanh tĩnh như đang ngủ say, thì tay nàng vẫn siết chặt lấy góc áo chàng, tựa như muốn níu giữ ký ức xa vời mà đẹp đến say lòng của đêm Nguyên Tiêu ấy.
“Thơ vạn ý
Chung rượu ngàn
Tước hầu vương nào đáng phải màng?
Lầu ngọc gác vàng lười trở lại
Say Lạc Dương mai nở vừa sang”
Chung rượu ngàn
Tước hầu vương nào đáng phải màng?
Lầu ngọc gác vàng lười trở lại
Say Lạc Dương mai nở vừa sang”
-----
Mối tình của Như Sương và Định Thuần, chỉ do vận mệnh trêu đùa, mà lại thành ngang trái đến vậy. Đa phần độc giả đến cuối mới vỡ lẽ ra, rằng bao nhiêu chân tình của Định Thuần dành cho Lâm Nguyệt suốt chừng ấy năm, hoá ra lại vì Như Sương. Bao nhiêu chờ đợi, tương tư của Như Sương, hoá ra lại dành cho kẻ tử thù của mình. Rồi sẽ có người chất vấn, vì sao Định Thuần chưa hề hỏi Lâm Nguyệt về thanh đoản kiếm ấy? Nét mặt dù có giống đến mấy, chung quy vẫn là hai người khác nhau, nhất là về mức độ tâm đầu ý hợp buổi ban đầu, chẳng lẽ bao nhiêu năm qua Định Thuần vẫn không một chút ngờ vực? Thôi thì, hãy cứ tạm hài lòng với diễn biến câu chuyện dưới ngòi bút của Phỉ Ngã Tư Tồn đi. Có ngang trái như vậy, thì mới khiến độc giả tiếc nuối mãi không thôi.
Giọng văn của Phỉ Ngã Tư Tồn vẫn đẹp như vậy, từng câu từng chữ trau chuốt, mỹ lệ như rót vào lòng người đọc, nhưng lại mong manh, tưởng chừng như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào. Càng đọc nhiều tác phẩm của chị, tôi lại càng hứng thú với những tác phẩm cổ đại, ý thơ, ý văn dào dạt, từng phân đoạn tả cảnh sống động như hiển hiện trước mắt, từng chi tiết tinh tế đặc tả lòng người vẫn luôn được dùng ở chỗ rất “đắt”. “Trăng lạnh như sương” diễn biến dồn dập, đan xen và phức tạp hơn “Tịch mịch không đình xuân dục vãn” rất nhiều, nhưng vẫn không mất đi vẻ lãng đãng mỏng manh như sương khói đặc trưng của Phỉ Ngã Tư Tồn. Nếu bạn yêu thích những câu chuyện lãng mạn nhưng không kém phần hiện thực, đẹp đẽ nhưng không kém phần khốc liệt, thì “Trăng lạnh như sương” chính là dành cho bạn.
Đúng như Định Thuần đã nghĩ, cứ nhìn thấy tên Phỉ Ngã Tư Tồn, dù biết là độc dược nhưng vẫn nuốt vào, để rồi đọc xong, trong lòng cảm thấy day dứt suốt mấy ngày, nhưng chung quy đọng lại vẫn là cảm giác hay đến ám ảnh, mãi mãi không thể nào quên.
Chân thành gửi lời cảm ơn tới bạn editor Đông Y Lâm đã chuyển ngữ “Trăng lạnh như sương” một cách khá mượt mà. Tuy còn một vài lỗi typing và theo ý kiến cá nhân mình thì đôi chỗ cách xưng hô chưa được hợp lý lắm, nhưng nhìn tổng thể thì mỹ mãn. Hy vọng bạn sẽ check kỹ lại trước khi làm ebook cuối cùng ^^
Chân thành gửi lời cảm ơn tới bạn editor Đông Y Lâm đã chuyển ngữ “Trăng lạnh như sương” một cách khá mượt mà. Tuy còn một vài lỗi typing và theo ý kiến cá nhân mình thì đôi chỗ cách xưng hô chưa được hợp lý lắm, nhưng nhìn tổng thể thì mỹ mãn. Hy vọng bạn sẽ check kỹ lại trước khi làm ebook cuối cùng ^^
NB: Những đoạn in nghiêng đều trích dẫn từ truyện.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét