Thứ Hai, 9 tháng 9, 2013

[Review] Đức phật và nàng.

Cho tới giờ phút này, mình tạm thời gán cho cuốn Đức Phật và nàng danh hiệu “Đệ nhất xuyên không”.  Sau bộ Nghê thường thiết y của Thanh Ca Nhất Mảnh, tiểu thuyết Đức Phật và nàng đã hoàn toàn lấy lại niềm tin của Hoa Ban cho thể loại xuyên không. Mình phải công nhận rằng, trong các thể loại tiểu thuyết từ cổ trang, võng du, xuyên không, hiện đại, huyền huyễn, trọng sinh, v.v…. không có cái nào dở mà chỉ có bản thân mình chưa tìm đọc đến đỉnh cao của nó.
Mỗi lần đọc thể loại xuyên không thì mình lại phải xem đi xem lại những kiểu mô tuýp na ná nhau (trong bài review Nghê thường thiết y Hoa Ban đã nói rồi), vì vậy mà chỉ cần một chút khác biệt thì truyện sẽ hấp dẫn và mới lạ hơn. Còn kiểu “siêu đột biến” như Đức Phật và nàng thì sẽ trở thành cực phẩm.
Nữ chính Ngải Tình đã có một lý do không thể nào thuyết phục hơn để vượt thời gian: cô tham gia dự án chế tạo cổ máy thời gian. Sau khi tất cả những ứng cử viên trước đó đều thất bại và sau 2 lần vừa “bay” thì bị “đá” trở về, Ngải Tình đã thành công quay lại hơn 1600 năm về thời Thập lục quốc để thực hiện sứ mệnh kiểm chứng các nghi vấn lịch sử mà thời hiện đại đang làm đau đầu giới nghiên cứu. Như thế, nữ chính của chúng ra “đi” và “về” hoàn toản chủ động, có thể làm nhiều lần và có mục đích rõ ràng. Vì không phải là truyện khoa học viễn tưởng nên hiển nhiên Chương Xuân Di không đào sâu về chức năng cấu nạo hay nguyên lý hoạt động của cổ máy. Cô chỉ đưa ra vài chi tiết phù hợp và vừa đủ để cốt truyện rõ ràng và hài hòa hơn, như là: sự nhiễm xạ cho người xuyên không, các loại trang thiết bị máy móc không thể mang theo, luôn tuân thủ nguyên tắc “không xả rác bừa bãi” để tránh để lại các “hiện vật” sai lệch niên đại, luôn đóng vai trò là “khán giả” để trách gây tác động làm thay đổi lịch sử, v.v… Tất cả những yếu tố này đều logic, phù hợp và thực tế để người đọc có thể chấp nhận một giả thiết: Trên đời thực sự có máy thời gian!
Kiểu nam chính mà tác giả chọn cũng là “có 1 0 2”. Người ta xuyên không có thể yêu Hoàng đế, vương gia, không thì cũng là Tướng quân hiển hách, còn Ngải Tình thì lại đi “dây dưa” một một chú nhóc hòa thượng 13 tuổi ^^ Sau một thời gian khám phá, cô mới biết hóa ra cậu nhóc thầy chùa “xinh trai”, IQ 200, có thể một lần nghe và đọc làu làu kinh thư  này chính là Kumarajiva – một vị hòa thượng đắc đạo rất nổi tiếng của Phật giáo, người mà có không ít sinh viên trong ngành ngưỡng mộ như Idol. Vốn là sinh viên xuất sắc khoa sử học, cô biết tất cả từ lai lịch đến định mệnh tương lai mà tiểu hòa thượng sẽ trải qua. Ngải Tình biết rằng, 1650 năm sau, tiểu hòa thượng này sẽ được mệnh danh là “hòa thượng vĩ đại nhất lịch sử”. Tác giả đã lựa chọn một cái tên có thật (Hoa Ban đã lặn hụp trên Google điều tra), từ cái nhân vật lịch sử đó, cô đã thêm vào sự tưởng tượng, hư cấu và vẽ nên một bức chân dung Hòa thượng Kumarajiva hoàn toàn độc đáo. Những sự kiện trong đời của cậu được đưa vài truyện, thêm thắc và làm cho nó hợp tình hợp lý.
Các câu chuyện về Kumarajiva tuy không nhiều nhưng gây ấn tượng cho các nhà nghiên cứu sử học nói chung, tôn giáo nói riêng. Trong số các giai thoại mình ấn tượng nhất là cái này:
“Sách “Tấn thư” chép rằng: “Có lần ngài thuyết giảng kinh Phật tại chùa Thảo Đường, nhà vua, triều thần cùng với hơn một ngàn cao tăng đang cung kính lắng nghe, Kumarajiva đột nhiên bước xuống, đến gần vùa Diêu Hưng và nói: Có hai đứa bé cứ nhảy múa trên vai ta, hãy ban cho ta một thiếu nữ. Diêu Hưng lập tức ban cho Kumarajiva mười cung nữ, ngay sau đó, một trong số các cung nữ đã hạ sinh hai con trai”.”
Chắc bạn sẽ vô cùng thắc mắc vì sao thầy chùa có thể có “sắc tâm”? Hoa Ban cũng vô cùng bức xúc về vấn đề này! Tuy nhiên, sau khi đọc hết những lời diễn giải của tác giả, ta mới có cái nhìn đúng đắn hơn về đạo Phật. Điều này cho thấy sự hiểu biết hết sức hạn hẹp của Hoa Ban về tôn giáo T.T
Chương Xuân Di là người học cao hiểu rộng, đi nhiều nơi trên thế giới, có lẽ đã từng đọc qua Tây Du ký, Trần Huyền Trang bút kí và rất nhiều các quyển sách cổ thư về lịch sử và đạo Phật nên tác phẩm của cô rất cao thâm, luôn có trích dẫn rõ ràng các câu chuyện, các giai thoại, các sự kiện diễn biến. So với các truyện xuyên không có yếu tố lịch sử thì Đức Phật và nànglà tác phẩm có tính thuyết phục và có căn cứ nhất, không phải kiểu “nói nhăn nói cụi”.
Nói nhỏ một chút: Hoa Ban đã làm trái quy tắc của mình là “đọc không bỏ sót” khi gặm nhấm bộ truyện này. Chẳng qua là vì thông tin cung cấp về lịch sử rất nhiều, các năm tháng, tên quốc gia, tên người, tên triều đại loạn cả lên. Làm mình không thể nhớ và hình dung hết, lại thêm quá sốt ruột muốn theo dõi tình tiết nên nhiều lần xem nhẹ cái đoạn văn chi chít chữ. Một cuốn truyện khiến mình vi phạm nguyên tắc bản thân như vậy thì không tầm thường tí nào, có phải không các bạn? ^^
Thôi bây giờ sẽ nói vào vấn đề chính: Tình yêu của Ngải Tình và Kumarajiva
Năm anh mới 13, cô đột ngột xuất hiện, để lại một ấn tượng không thể phai nhòa…
Sau vài tháng ngắn ngủi, cô biến mất không dấu vết. Nếu không vì những món đồ vật kì lạ cô bỏ lại thì Kumarajiva đã tin rằng người con gái đó chỉ là một giấc mơ…
10 năm dài, anh cuối cùng cũng trở thành một nhà sư danh cao vọng trọng ở tuổi 23. Lý tưởng của anh từ cô mà ra: chính là “Truyền bá đạo Phật tại mọi nơi tôi đặt chân đến, lập ra luận thuyết mới, cứu rỗi chúng sinh…” Một con người tài trí và bản lĩnh muốn thay đổi thế giới, muốn tạo nên kì tích, muốn sống có ý nghĩa, muốn đem lại điểm tựa tâm hồn cho nhân loại.
Những mong ước của anh khiến ta hiểu rằng: Tu hành không quan trọng ở ăn chay niệm phật, mà quan trọng ở sự từ bi, thuần khiết, cao cả của tấm lòng. Những kẻ “miệng nam mô, bụng bồ dao gâm” không bằng con người sống hiền hòa, đức độ dù chẳng đọc qua kinh thư.
Cũng từ lý tưởng đó mà Kumarajiva bị bế tắc giữa hai lựa chọn: Đức Phật và Nàng
10 năm dài ấy, anh lấy thành tâm mà tu hành nhưng không từ bỏ việc phác họa khuôn mặt Ngải Tình trên trang giấy. Lúc cô cười, lúc cô ngây ngô, lúc cô ngủ gật,… tất cả in sâu vào tâm trí anh, để bàn tay anh vẽ nên đường nét từ sâu trong trái tim. Là sư tăng mà tương tư một người phụ nữ, như vậy là phá giới? là tội danh nghiêm trọng của người tu hành?
Kumarajiva đã khép nội tâm của mình như vậy suốt 10 năm, tự anh cũng vô cùng hổ thẹn cho một đời chuyên tu mà tâm hồn vẫn đục.
Rồi một ngày, cô lại đột ngột quay về. 10 năm trời, Kumarajiva đã qua tuổi 23 vậy mà cô gái đó vẫn vẹn nguyên như ngày nào. Anh đã hoàn toàn bị thuyết phục rằng: Nàng chính là tiên nữ Phật tổ gửi đến cho ta!
Ngải Tình chỉ xa anh có vài tháng trời còn Kumarajiva thì mong chờ cô đến 10 năm. Làm sao cô hiểu được cái thời gian đó dài thế nào? Đau buồn ra sao?
Sự xuất hiện của cô đã khiến anh chìm sau hơn vào tội lỗi. Anh biết rằng mình yêu cô mất rồi. Ngải Tình cũng đã rung động vì người con trai trưởng thành, phong độ và đẹp tuyệt vời này. Nhưng cô vốn biết, họ không thuộc về nhau, họ khác xa thời đại. Cô đã học sử sách về anh, một ngày kia anh trở thành hòa thượng lừng danh thế giới, còn biết cả tên người vợ tương lai của anh. Một mối tình rõ ràng kết cục như vậy sao cô vẫn lao đầu vào?
Sau những đau khổ dằn vặt, sau những rào chắn vô hình, sau những luân thường đạo lý, sau cái hôn nồng nàn lúc bồng bột, Ngải Tình lại biến mất…
Tiên nữ đã về trời…
Không hứa hẹn điều gì….
Cô ra đi mang theo trái tim  của Kumarajiva và để trái tim mình ở lại…
1650 năm…
Họ cách nhau 1650 năm…
Ngải Tình sống giữa thành phố phồn hoa mà thấy mình lạc lõng, cô tìm kiếm những bóng dáng cao gầy giữa ngã tư đường.
Cô không biết mình là Trang Chu nằm mơ hóa thấy hóa thành bướm hay là con bướm nằm mơ tưởng mình là Trang Chu…
Bốn lần xuyên không đã tích tụ một lượng bức xạ lớn trong cơ thể, giáo sư không cho phép cô tiếp tục công việc này. Ngải Tình thầm nặng nếm trải 9 tháng xa anh…
Nhưng số mệnh đã gắn chặt họ với nhau, để rồi năm Kumarajiva 34 tuổi, cô lần nữa cứu rỗi cuộc đời anh. Cô chọn đúng thời điểm mà anh phải chịu đựng cay đắng, tủi nhục nhất trong đời để sát cánh bên anh
9 tháng ốm tương tư, Ngải Tình như mất hồn thoát xát…
Còn Kumarajiva thêm 11 năm mong nhớ, tình yêu này lớn đến bao nhiêu, sâu sắc tới bao nhiêu?
Có rất nhiều đoạn khiến ta phải bùi ngùi ngẫm nghĩ…
Hoa Ban cũng ngẫm nghĩ bùi ngùi: Mình đã viết cái quái gì vậy nè? 1808 kí tự rồi mà vẫn chưa xong???
Đây là hậu quả của việc đọc 1 cuốn truyện hay và viết khi vừa buông ebook xuống >_<
Nhìn chung cuốn sách này rất đồ sộ về nội dung, đầy đủ cái kiểu cảm xúc hỉ nộ ái ố. Thành công lớn nhất của Dương Xuân Di chính là vẽ nên không gian quá thật, dựa vào nhân vật lịch sử có thật, màu sắc tôn giáo rõ rệt mà phù hợp cho người đọc là giới trẻ. Câu chuyện tình giữa thầy chùa và cô gái thế kỉ 21 lắm gây cấn, thâm trầm, cũng vô số lãng mạn, ngọt ngào…
Hoa Ban là người rất dị ứng với những thứ tình cảm hoan dâm, trái đạo lý và sự tự nhiên của tạo hóa nhưng cũng phải công nhận và ngưỡng mộ loại “yêu” độc đáo này. Hoàn toàn không thấy khó chịu, bức xúc hay khó chấp nhận. Câu chuyện mở ra cái nhìn mới về sự tu hành và Phật giáo. Trí tưởng tượng của tác giả cũng đáng khâm phục khi xâu chuỗi các sự kiện thật logic và hài hòa.
Đến hết truyện, Hoa Ban cũng tràn đầy thắc mắc như nữ chính: Thật ra cô là ai? Là một người chứng kiến sự việc đã xảy ra hay chính là một nhân tố đưa đẩy toàn bộ cục diện lịch sử?
Câu chuyện kết thúc y như series phim truyền  hình: chọn đúng khúc gây cấn nhất! (làm mình tức chết, đập đầu vào màn hình vi tính T.T).
Chính vì thế mà nó là tiền đề vững chắc cho cuốn 2 ^^
Cuối cùng, sau một đống lời nói dong dài thì mình báo luôn: Ebook sẽ được công bố trong tháng 9 này (cụ thể ngày nào thì chưa rõ). Các bạn nếu yêu thích bộ truyện này thì cứ yên tâm chờ đợi nhé ^^ Thân chào!
(ây da, mỏi tay, hoa mắt, sao mà mình càng viết càng dài và dở vậy nè??? >_<)
Ghi chú mới: phần 2 của truyện đã có, full trọn bộ, bài review chỉ cho phần 1
Mua sách trên Tiki: [Tập 1] [Tập 2] 
Ebook:
Nguồn: Hoabanland

Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2013

[Review] Hồ ly! Muốn chờ ta bao lâu? – Mật Trầm Trầm

Lại một bộ huyền huyễn đặc sắc nữa. 62 chương + 4 ngoại truyện vừa đủ cho một thiên tình sử chốn thần tiên lãng mạn và cảm động. Truyện này không đề cập nhiều đến phép thuật, chiến tranh tiên ma gì cả mà chủ yếu là kể chuyện tình cảm. Lời văn chân thành, sâu sắc, cảm động. Tâm lý diễn biến rất tốt, có thể xếp vào loại ngược tâm có cả bi và hài.
Nhân vật ấn tượng nhất trong truyện là Hồ đế Bạch Nhiễm –con bạch hồ chín đuôi – đứng đầu Thanh Khâu. Bạch Nhiễm này có biệt danh là Lão hồ ly, không phải vì tuổi hay tu vi mà bản chất con người gian xảo, mưu mô không ai bằng trong khắp lục giới. Hắn có cái đầu cực thông minh và tính toán giảo hoạt, chỉ cần hắn muốn thì mọi thủ đoạn đều có thể bày ra để đạt mục đích. Phương Hề – Phượng đế tiền nhiệm và cả Ly Ương – nữ chính của chúng ta đều vị Bạch Nhiễm thao túng, sắp đặt, lừa đảo tơi bời. Chốn thần tiên ai cũng đề phòng Hồ đế này, vì sớm muộn thì cũng có ngày bị lão dụ dỗ, lừa gạt đến không còn quần áo che thân ^^ Bạch Nhiễm đem lại cảm giác như mẫu người bất cần đời, chích chòe ba hoa, yêu nghiệt và mị hoặc. Truyện này vui nhất là xem Hồ đế giở mưu mẹo lừa trên gạt dưới, xem chúng tiên bị Bạch Nhiễm xỏ mũi cắm sừng mà cười sái quai hàm
Đây là một câu chuyện tình yêu kéo dài hai kiếp của Nhân Phi – về sau là Ly Ương. Bốn nghìn năm trước, Nhân Phi – tiên tử núi Thiên Sơn đã yêu Phượng đế Phượng Hề. Nàng dùng cả tính mạng để cứu sống hắn với hy vọng chuyển kiếp luân hồi thì lại bên nhau.
“Kiếp sau gặp lại, hắn chưa chắc có thể nhận ra ngươi.”
“Không sao, chỉ cần hắn tốt là đủ rồi.”
“Đáng giá không?”
“Không có có đáng giá hay không, chỉ có có nguyện ý hay không.”
Ly Ương kiếp thứ 2 đầu thai làm tiểu hồ ly, được phụ mẫu gửi cho Hồ đế trông nom nuôi dưỡng. Suốt mấy trăm năm Ly Ương là con hồ ly Tiểu Bạch ngày ngày bên cạnh Bạch Nhiễm, là thú cưng của hắn. Ly Ương không nhớ được kí ức kiếp trước nhưng bản năng đã khiến nàng chú ý tới Phượng Hề từ lần đầu gặp gỡ. Tiểu hồ ly lịch kiếp hóa nhân hình, thành một tiên tử xinh đẹp. Cũng chính lúc đó Bạch Nhiễm tỏ ra xa cách với nàng, cố tình đưa đẩy nàng đến bên cạnh Phượng Hề.
“Vì đó là điều nàng mong muốn…”
Nhưng Bạch Nhiễm sớm hối hận vì Phượng Hề chỉ đem lại thương tổn cho Ly Ương. Ly Ương hết mình theo đuổi tình yêu, trong khi Phượng Hề nhất quyết chỉ chờ đợi Nhân Phi, chờ suốt bốn nghìn năm…
“Ngươi rốt cuộc, không có nhận ra ta.”
Sự chờ đợi kia thật vô nghĩa vì ngay lúc Ly Ương đứng đó mà hắn cũng không nhận ra, như thế thì có tư cách gì để yêu? Ly Ương nào biết mình là Nhân Phi. Lúc nàng vì thương thế của Phượng Hề mà liều lĩnh đánh nhau với Hỏa kì lân suýt mất mạng, Bạch Nhiễm là người có mặt tương cứu bất chấp phải bỏ ra bao nhiêu tu vi, bao nhiêu sự đánh đổi. Nàng vì một Nhân Phi giả xuất hiện mà tuyệt vọng, khổ sở, Bạch Nhiễm lại là người âm thầm bên cạnh bảo vệ và yêu thương.
Nhân phàm khổ vì tình, thần tiên cũng không thoát khỏi vì duyên mệnh mà đau đớn. Bạch Nhiễm luôn xuất hiện với bộ dạng yêu nghiệt, hay cười đùa, giễu cợt, dường như không điều gì trên đời khiến hắn mất vui. Đó chỉ là bộ mặt ngụy trang cho một tấm chân tình được giấu đi sâu kín.
Khi chứng kiến Ly Ương khổ sở vật vã, Bạch Nhiễm đã đưa ra quyết định: Lần này hắn sẽ không buông tay, không ngu ngốc dâng nàng cho kẻ khác. Bạch Nhiễm lại phát huy bản lĩnh hồ ly dùng thủ đoạn chia cắt nàng với Phượng Hề. Gian xảo ư? Tiểu nhân ư? Không sao, hắn là lão hồ ly, thâm hiểm độc ác một chút mới là phong cách!?
Nhân Phi kiếp trước chỉ yêu Phượng Hề…
Ly Ương kiếp này lại vì một Bạch Nhiễm mà rung động…
Hóa ra sau mỗi lần lịch kiếp người ta thay đổi rất nhiều, thời gian đủ xóa nhòa và làm mới mọi thứ..
“Phượng Hề, ta không phải Nhân Phi.”
Đúng vậy, kiếp trước là kiếp trước, hiện tại là hiện tại. Nhân Phi kia và Ly Ương bây giờ không nhất thiết là một người. Nhân Phi chỉ có thể sống trong hồi ức còn Ly Ương thì có cả hiện tại và tương lai.
Cuối truyện là những chương vô cùng cảm động. Bạch Nhiễm ba hoa chích chòe ấy vậy mà có lúc hành sự quyết tuyệt. Hắn phong lưu ong bướm nhưng thực ra chỉ yêu Ly Ương, yêu tới nổi dám tặng “trái tim cửu vĩ hồ” bất diệt để cho nàng sự sống.
 “Người hao tổn tâm cơ lừa gạt đi lòng của nàng, sao không chịu trở lại đây? Huống chi tim của hắn vẫn còn ở nơi này, luôn luôn có thể trở về hỏi nàng đòi lại. Cũng chỉ là chờ đợi, người kia cả trái tim đều cho, nàng lại có gì làm không được? Hắn sẽ trở về, nàng sẽ chờ.”
Kiếp trước Phượng Hề dùng cả đời để đợi Nhân Phi
Kiếp này Ly Nương sẽ vĩnh viễn chờ đợi Bạc Nhiễm.
Đọc xong truyện này nhiều lúc rớt nước mắt. Haizzz… tình tay ba này thiệt khổ sở. May mà cuối cùng nó HE không thoi Hoa Ban nhất định đập đầu vào bàn phím! ^^
Ebook: http://ebook-list.info/ mọi người chịu khó vào đây rồi ấn Ctrl + F rồi đánh tên truyện vào nhé.

[Review] Ký ức độc quyền – Mộc Phù Sinh

Cảm nhận đầu tiên của Hoa ban là truyện này thật dễ thương, tự nhiên và gần gũi. Một chuyện tình lãng mạn giữa thầy và trò. Vì đây là truyện dịch nên chúng ta có thể yên tâm về câu cú và nội dung.
Truyện kể theo ngôi thứ ba, lời văn vui nhộn, nhẹ nhàng, tinh nghịch. Phần đầu là bức tranh sống động về cuộc sống sinh viên. Ở cái tuổi 18 đôi mươi, một tập thể thanh niên tràn đầy sức trẻ hội ngộ trong một khu kí túc xá sẽ gây nên 101 trò hề. Những biến động hài hước trong cuộc sống của họ khiến ta vừa đọc vừa bò lăn ra cười. Lời kể không hề khoa trương mà rất gần gũi, tựa như đây là câu chuyện được rút ra từ những năm tháng học đại học của tác giả.
Suy nghĩ của nữ chính Tiết Đồng thường là ngốc ngếch và biến thái, logic của cô ấy đi theo đường đường zích zắc, không thì là đồ thị hình sin. Nhìn chung là rất dễ thương mà không đụng hàng với những tiểu thuyết hiện đại hài hước khác.
Phần sau câu chuyện kể nhiều hơn về đời sống tình cảm của cô với giáo sư khoa Lý – Mộ Thừa Hòa. Cũng như hầu hết nhân vật nam trong truyện ngôn tình, anh ấy có vẻ ngoài ưa nhìn, trí tuệ thông thái và tương đối khá giả. Tuy nhiên, Mộc Phù Sinh không lấy những đặc điểm này để xây dựng nên cái tôi của Mộ Thừa Hòa. Tác giả khắc họa tính cách nhân vật dựa trên quá khứ, gia đình và tâm hồn hướng nội sâu sắc của nhân vật. Chính điều này đã khiến anh không trở nên quá xa vời mà gần gũi, biết đâu ta cũng từng quen biết với một người thầy như vậy.
Mối quan hệ thầy trò chuyển biến thành tình yêu nam nữ một cách chậm rãi, tự nhiên chứ không vồ vập như kiểu “vừa gặp liền yêu, vừa yêu liền cưới”. Họ cũng vấp phải những rào cản của dư luận và quan niệm đạo lý. Tuy nhiên nhờ có sự đồng tình từ hai gia đình và sự chuyển biến trong cách nhìn mà hai người đã dũng cảm công khai, thể hiện rằng mối tình này vô cùng tự nhiên và trong sáng.
Cách kể và tình tiết luôn tạo sự cuốn hút. Đặc biệt là truyện cung cấp nhiều thông tin hiểu biết về các chuyên ngành như Nga ngữ, Kỹ thuật máy bay,… Các nhân vật đa phần thú vị, dễ mến, luôn tạo nên các tình tiết buồn cười. Đối thoại hài hước và ít thừa.
Nói về chất lãng mạn, Hoa ban rất thích lối thể hiện của Mộc Phù Sinh: nói bên ngoài nhưng ám chỉ bên trong, biết nhẹ nhàng đúng chỗ và cao trào đúng lúc… Nhờ vậy mà tác giả đã vẽ nên một bức tranh vừa nồng nàn vừa êm ái.
Tâm lý các nhân vật rất tốt, dường như mọi người đều có một thế giới nội tâm sâu lắng của bản thân, nhờ vậy mà họ tạo nên sự cộng hưởng mang tên sống động.
Đọc truyện này khiến người ta ao ước một mối lương duyên tốt đẹp như của Mộ Thừa Hòa và Tiết Đồng, cái kết không nói đến hạnh phúc bạc đầu hay một hôn lễ hoành tráng nhưng chắc chắn hai người sẽ mãi mãi sống đầm ấm bên nhau!
Cuối cùng mình có một thắc mắc mong được ai đó giải đáp: Tựa truyện mang ý nghĩa gì???
Ghi chú mới: truyện xuất bản